RSS

Review: Thiên Sơn Mộ Tuyết – Phỉ Ngã Tư Tồn

28 Th7

Tôi mới coi xong cuốn truyện “Thiên Sơn Mộ Tuyết” và coi xong bộ phim được chuyển thể từ cuốn truyện này. Coi xong cảm xúc thế nào nhỉ? Không biết diễn tả thế nào. Nếu nói về tổng thế thì coi truyện bạn sẽ thấy sẽ hay hơn là phim, nhưng nếu bạn coi phim thì bạn sẽ bị cuốn hút với nhân vật Mặc Thiệu Khiêm của Lưu Khải Uy đóng, và hiểu được con người của Mặc Thiệu Khiêm hơn. Đầu tiên tôi sẽ nói về cuốn truyện này trước.

thien-son-mo-tuyet-1

Truyện của PNTT đa số là truyện bi, với những chi tiết trả thù, ngược tâm, ngược thân, kết thúc OE, nói chung tác giả này chính là “mẹ kế”. Nếu bạn không muốn tâm trạng nặng nề thì đừng coi những tác phẩm của tác giả này. Nói chung truyện của PNTT đúng với câu: “Sorry the fairy tale is over”

Ba năm chấp nhận sống chung với Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Tuyết cũng hiểu, cô chỉ là kẻ mà người đời vẫn khinh miệt, phỉ báng – gọi là vợ bé. Nhưng cuộc tranh chấp giữa ba người đàn ông khiến cuộc sống cô mong chờ lại phức tạp hơn nhiều. Tiêu Sơn là mối tình đầu đẹp đẽ mà bi thương, “là châu báu duy nhất đời tôi, là thứ tốt nhất tôi từng có”. Nhưng tuổi trẻ không phải bao giờ cũng hiểu được những việc mình làm.

Còn Mộ Chấn Phi chỉ như cơn gió mát lành, đến mãi sau này cô vẫn không hiểu tại sao xuất hiện, tại sao lai gần gũi? Mạc Thiệu Khiêm là đồ cầm thú, độc đoán, ít nhất là trong mắt cô. Không ai biết được trong đôi mắt đen đó ẩn chứa cái gì, không ai đoán được hắn đang nhìn ai. Ba người đàn ông này đã làm thay đổi tất cả mọi thứ của cuộc đời của cô.

Đồng Tuyết từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ và được cậu nuôi dưỡng. Do cuộc đời bất hạnh nên cô rất thương yêu những người thân của mình. Vì bảo vệ họ, cô bất đắc dĩ chấp nhận làm người tình của Mạc Thiệu Khiêm và bắt đầu mối nghiệt duyên kỳ lạ với anh. Cô luôn phải chịu đựng sự dày vò tàn nhẫn của anh. Suốt cả câu chuyện chỉ là cảm giác căm hận Thiệu Khiêm đến tột cùng. Căm hận anh cướp đi cuộc sống yên bình, sự tự do của cô, căm hận anh đày đọa cô.

Chỉ đến giây phút ra đi, sau khi thoát khỏi anh, cô mới vỡ òa, mới hiểu ra tất cả lúc cầm trên tay chiếc điện thoại của anh đã được giấy kín dưới đáy valy. Trong đó, chỉ có ba bức ảnh của cô, chỉ có vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi, giản đơn: “Anh yêu em”. Giữa sân bay nhộn nhịp, ồn ào, chỉ có cô ngồi òa khóc như một đứa trẻ. Tình cảm Mạc Thiệu Khiêm dành cho cô và cả tình cảm cô dành cho anh nữa, rốt cuộc là do cô vô tình không nhận ra hay vì cô đã luôn nhất mực phủ nhận?.

Khi đọc truyện tôi hoàn toàn bị cuốn theo những suy nghĩ, cảm xúc và câu chuyện của Đồng Tuyết. Thích những suy nghĩ mang nặng tâm sự của cô ấy, càng thích hơn là nét lạc quan và sự an ủi chính mình của cô mỗi khi có chuyện đau lòng xảy ra. Cô ấy cứ nuốt xuống những đau thương, những nước mắt, những xót xa. Có những khi mình thấy chắc cô ấy không thể chịu được nữa đâu, cô ấy sẽ gục ngã mất thôi, mọi thứ dừng ở đây đi. Nhưng cô ấy lại mạnh mẽ bước qua. Càng đọc, mình càng thấy xót xa, càng thấy thương và khâm phục cô ấy. 21 tuổi, Đồng Tuyết còn quá trẻ, vậy mà những gánh nặng, những tâm tư trên vai cô ấy, liệu một người trưởng thành có thể mang???  Nhân vật Đồng Tuyết cũng khá ranh mãnh nữa, mỗi lần bị anh bức ép cô đều lôi 18 đời tổ tông của “Mạc tiên sinh” ra mà chửi.

Có lẽ bởi câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất nên ban đầu, tôi có ấn tượng không tốt về Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng càng đọc, khi những khía cạnh khác của con người anh ấy hiện dần ra trước mắt Đồng Tuyết, trước mặt độc giả, cũng như Đồng Tuyết mình đã thay đổi cách nhìn về anh ấy, tôi cũng thay đổi cách nhìn về anh. Ai cũng có một câu chuyện của riêng mình, cũng có những tâm sự của riêng mình.

Anh hận cô, con gái của kẻ thù, ánh mắt anh nhìn cô đôi khi thật khinh thường, nó khiến cô nghẹt thở, nhưng nó cũng đang bóp chặt trái tim anh. Vì cô là người anh yêu nhất! Vì cô mà anh trở nên cầm thú, vì cô mà anh thật nhẫn tâm, anh hành hạ cô hay đang dày vò chính bản thân mình? Cũng có khi anh hối hận, nhưng thời gian có thể nào quay lại được ko? Nỗi đau của hai người liệu có thể coi như không hề tồn tại? Ánh mắt phức tạp xen lẫn yêu và hận của anh, không biết từ lúc nào chỉ còn lại tình yêu.

Thế nhưng “Đối tốt với em chỉ một chút thôi, tôi sẽ lại nghĩ đến bố ruột mình. Đối tốt với em chỉ một chút thôi, em sẽ luôn cười với tôi. Một khi em cười, tôi cảm thấy tim mình sắp tan ra đến nơi rồi. Tôi sợ thứ cảm giác này, nó đại diện cho mất mát trống rỗng, đại diện cho yếu đuối. Thế nên tôi thà rằng tệ với em một chút, cứ thế em đối với tôi, cũng sẽ tệ bạc hơn bao nhiêu”.

Anh đối xử với cô như một cầm thú để cô căm hận anh, để anh có thể bớt yêu cô một chút. Tình yêu của anh sâu sắc đến nỗi cuối cùng đã hy sinh cả sự nghiệp của bố mà anh tính toán, chờ đợi suốt 10 năm, vứt bỏ thù hận của đời trước mà che chở cho Đồng Tuyết. Anh lặng lẽ dõi theo cô, làm mọi thứ để có được nụ cười yên bình, giản dị mà hạnh phúc của cô.

Tôi đặc biệt thích cảnh anh và Đồng Tuyết đi du lịch ở biển mười mấy ngày trước khi anh đồng ý giúp cô có được bản hợp đồng cho Duyệt Oánh. Hai người đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, quên đi tất cả. Nhắm mắt lại, trước tôi chỉ còn cảnh Mạc Thiệu Khiêm đạp xe trên bờ biển, Đồng Tuyết ngồi sau xe ôm anh thật chặt, mái tóc dài bay trong gió. Tôi nhìn thấy cảnh anh đi chợ, mặc cả, làm bếp.

Hay cảnh Đồng Tuyết cúi đầu, anh luôn theo sau cô ta, vài lần dò xét muốn dang tay, có lần đầu ngón tay dường như đã chạm vào đuôi tóc, nhưng mà cuối cùng vẫn bỏ thõng, chầm chậm siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm. Trong ánh mắt anh có bao nhiêu là hiu quạnh, đáng tiếc cô vĩnh viễn không quay đầu lại nhìn.

Tôi từng ước truyện sẽ kết thúc ở cảnh anh và cô hạnh phúc trong ngôi nhà bên bờ biển, đến đó là đủ. Nhưng truyện vẫn nên là truyện. Một cái kết rõ ràng, ngọt ngào chưa hẳn đã là kết cục hay. Thiên sơn mộ tuyết kết thúc bằng cảnh Đồng Tuyết ngồi ôm chiếc điện thoại của anh rồi khóc giữa sân bay, trước mắt cô là ba chữ “Anh yêu em” ngắn ngủi. Thế cũng đủ để cô hiểu ra ba năm nay, cái mà anh dành cho cô ngoài thù hận, còn là tình yêu. Những chuyện gì xảy ra sau nữa, tất cả còn phải xem lòng bao dung của tạo hóa, phải chờ duyên phận của cô và của cả anh.

Nói 1 chút về nhân vật Mộ Vịnh Phi, qua cảm nhận của tôi thì cô ta là người điên khùng nhất, ai cảm thấy nhân vật MVP đáng thương (vì cô ta làm mọi chuyện, mất 10 năm nhưng cuối cùng chẳng có lấy 1 tý xíu tình cảm nào từ Mạc Thiệu Khiêm), nhưng tôi thì không. Tôi không biết tình yêu của MVP đối với MTK là cái dạng gì nữa. MVP yêu MTK từ năm 20 tuổi, nhưng anh thẳng thắn nói rằng anh không yêu cô. Chỉ vì lòng tự trọng không cho phép bị từ chối, chỉ vì yêu anh mà không được đáp lại, chỉ vì muốn có được anh mà cô đứng đằng sau bày kế hãm hại công ty của ba anh đi đến bờ vực phá sản, khiến cha anh phải chết. Để rồi khi anh đang tuyệt vọng lại đưa tay ra cứu vãn gia nghiệp của ba anh, bắt ép anh phải ký kết hợp đồng hôn nhân giả với anh. Cô nắm giữ anh suốt 10 năm, cô chính là kẻ đằng sau làm anh sống trong thù hận suốt 10 năm, làm anh không còn biết hạnh phúc là gì từ năm anh 23 tuổi, làm anh day dứt, đau khổ không có lối thoát trong yêu và hận với Đồng Tuyết. Đến cuối cùng còn uy hiếp Đồng Tuyết bắt cô phải tàn nhẫn nói với anh tất cả đểu là kế hoạch cô muốn trả thù anh, cô sẽ kết hôn với Tiêu Sơn, anh giờ đã từ bỏ và đánh mất tất cả mọi thứ, điều duy nhất anh còn đó là Đồng Tuyết, thế mà MVP còn muốn hai người không thể có cơ hội tái hợp lại. MTK mà mất đi ĐT là mất tất cả, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, MVP hy vọng khi đó anh còn có thể trở về bên cô, có thể bắt đầu yêu cô. Nếu tất cả những gì MVP đã làm là tình yêu, thì tôi không biết tình yêu là cái dạng gì nữa. Nhìn người mình yêu sống trong thù hận, trong đau khổ, dằn vặt, cuối cùng là tuyệt vọng mà MVP gọi đó là yêu sâu sắc của cô ta, thì tôi hết nói nổi về nhân vật này.

Cuối cùng tác giả đã viết 1 cái ngoại truyện khiến tâm trạng của tôi thật thoải mái, cuối cùng thì Mặc Thiệu Khiêm đã có được hạnh phúc, đã có cô bên cạnh. Tôi bật cười với cái ngoại truyện về cuộc sống của 2 người, cô vẫn gọi anh là “cầm thú”, cô nói anh là đồ đểu, đại đồ đều. Haiz, cuối cùng tôi cũng đã cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy kết thúc HE của MTK và ĐT

Thiên Sơn Mộ Tuyết được chuyển thể thành phim, nói thật lúc đầu tôi rất do dự khi nhìn thấy Lưu Khải Uy  đóng vai Mạc Thiệu Khiêm. Tôi nghĩ chắc bộ này coi cũng chán như “Giai Kỳ Như Mộng” thôi. Nhưng coi rồi tôi đã phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình.

thien-son-mo-tuyet

Trong truyện mình thích nhất là nhân vật Mạc Thiệu Khiêm, một nhân vật rất có chiều sâu, nội tâm thì đầy những rối loạn và cũng đầy phức tạp, bi ai có, hận thù có, iu thương cũng có…nhưng nói thiệt chỉ coi phim mới thấy đồng cảm sâu sắc với nhân vật này vì mình hiểu được nội tâm của anh ta, hiểu được tại sao anh ta làm thế.

Lưu Khải Uy diễn rất tốt vai này, phải nói là đóng quá đạt, gần như mình không có cảm giác đó là diễn nữa, mà là một Mạc Thệu Khiêm thật sự, bạn có thể nhìn thấy 1 MTK thật sự chứ không phải trong trí tưởng tượng của bạn. Từng ánh mắt, cử chỉ rất chân thật, sống động. Có thể nói trong nguyên tác MTK là người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết đoán, khí thế, cao ngạo, là người luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay mình. MTK là người có đôi mắt đen thăm thẳm, không ai có thể nhìn thấy được tâm tư anh trong đôi mắt ấy, là người che giấu rất tốt tâm tư của mình, là kiểu người sâu không lường. Và Lưu Khải Uy lại không có cái vẻ ngoài và khí chất đó (anh chàng này nhìn hơi thư sinh và quá hiền).

Nhưng qua diễn xuất của Lưu Khải Uy bạn sẽ thấy 1 con người rất khác của MTK, và tôi rất thích 1 phần này của anh, bạn sẽ thấy MTK chân thật hơn, đời thường hơn, tình cảm hơn, có thể khi coi phim bạn thấy MTK quá tình cảm, bạn thấy MTK có lạnh lùng, có tức giận, có hận thù, có thủ đoạn… nhưng không tàn nhẫn và “cầm thú” như trong nguyên tác. Nhưng tôi thích MTK như thế. Khi coi truyện lúc đầu tôi không thích MTK nhưng khi coi phim ngay từ đầu tôi đã thích nhân vật này.

Mỗi khi MTK nhìn ĐT anh ấy luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng, lời nói luôn châm chọc cô, hành động thì cướp đoạt cô, nhưng bạn sẽ thấy được ánh mắt của anh với cô có khi thì thâm tình, lo lắng, áy náy, hiu quạnh, bất lực, day dứt có khi giận dỗi rất trẻ con, cũng có khi là tức giận, sự thù hận, và cả sự giằng co trong nội tâm của anh, sự khắc khoải giữa yêu và hận. Đôi khi ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn tin tưởng và bình yên; cũng có chút tinh nghịch, ngây ngô của một đứa trẻ chưa bao giờ lớn, có chút giẫn dỗi đáng yêu. Phải nói rằng Lưu Khải Uy diễn xuất tâm trạng của MTK rất tốt, nhất là ánh mắt thể hiện được chính xác con người, tâm trạng thật sự của MTK. Khi tôi coi truyện tôi không cảm nhận được sâu sắc điều này. Trong truyện bạn cảm nhận được tình yêu sâu sắc của MTK nhưng trong phim bạn sẽ thấy được nó thâm tình và sâu nặng thế nào.

 

Khi coi đoạn TĐ chất vấn MTK sau khi biết được sự thật tất cả những gì cô phải chịu suốt thời gian qua là sự trả thù của anh, bạn sẽ hiểu được tại sao MTK biết TĐ không có lỗi gì nhưng anh vẫn dằn vặt cô, hành hạ cô, bạn hiểu được nỗi đau mà anh đã chịu khiến anh không thể nào không trả thù cô, nhưng anh yêu cô nhiều hơn là hận. Và bạn tự hỏi anh thật sự là đang trả thù cô sao? TĐ nói rất đúng: “Nếu anh đã muốn trả thù thì anh phải hành hạ tôi cho đến khi tôi không còn muốn sống nữa. Tôi đã luôn nghĩ anh là 1 kẻ tâm thần, là loài ma quỷ. Nhưng nếu là đối với con gái của kẻ thù, thì anh lại quá tốt với tôi. Anh chỉ mượn cái cớ trả thù, để biến bản thân mình trở thành kẻ đáng sợ. Nhưng anh không thể, vì anh không phải loại người đó. Anh muốn trả thù nhưng anh lại không thể làm được. 3 năm nay anh vẫn không biết phải làm như thế nào, đúng không? Anh không muốn buông tha cho em, nhưng anh cũng không buông tay được. Anh không biết phải làm gì, đúng không?”. Rồi khi cô bỏ chạy anh ngồi gục xuống trong góc phòng của TĐ. Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt tràn đầy đau đớn, buồn bã, hay khi anh nói với mẹ anh: “Con thà để cô ấy hận con” thì bạn sẽ hiểu những lời nói độc ác của anh với TĐ đó không phải là thù hận.

Tôi thích những cảnh mà MTK ngồi 1 mình trong trong bóng tối, có khi trong phòng anh cũng có khi trong phòng của TĐ. Bạn sẽ thấy 1 MTK rất khác. Bạn cũng thấy được sự bất lực nỗi đau đớn khi anh mất đi đứa con của mình, anh ôm con chó nhỏ và khóc 1 mình. Khi con chó Đáng Yêu chết, anh cũng ngồi im lặng, cô đơn, không ăn uống trong phòng TĐ.

Đôi khi tôi thấy ghét TĐ, cách cư xử của cô với anh, cách cô luôn nghi ngờ anh, lúc đấy tôi luôn nói cô ta mắt bị mù, tức lắm. Nhất là đoạn mà cô ấy nói với anh: “ Cuộc đời anh bị người khác lừa, lừa luôn cả bản thân mình. Không ai quan tâm anh, không ai yêu anh. Vì anh cũng chẳng quan tâm đến ai. Bởi vì anh vốn dĩ không hiểu cái gì gọi là yêu”. Anh tức giận đến nổi gân xanh trên trán, nhưng ánh mắt MTK lúc đó làm bạn cảm thấy đau, ánh mắt anh tràn đầy vẻ đau đớn sau đó là là mất mát, và khi anh quay lưng với TĐ bạn sẽ gương mặt anh buồn bã, nỗi đau kìm nén, thấy giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Coi đoạn đó tự dưng bạn cảm thấy tim mình thắt lại.

Đoạn đầu phim, khi MTK tạo cái bẫy chờ Tuyết Đồng nhảy vào, để biến cô thành người phụ nữ của anh. Trong nguyên tác, tác giả đã rất nhân từ chỉ cho MTK đánh thuốc mê TĐ và đưa cô lên giường. Nhưng trong phim, biên kịch lại quá ác, hình ảnh MTK ngồi vắt chéo chân trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, khinh khi nhìn TĐ đứng run rẩy trước mặt mình và chỉ nhả ra 1 chữ: “Cởi”. Lúc đó cảm xúc của tôi là anh này quá “cầm thú”, quá ác, quá tàn nhẫn với 1 cô bé chỉ mới 18 tuổi.

Khi bạn coi truyện bạn sẽ cảm thấy MTK gặp ĐT lần đầu tiên tràn đầy hứng thú với cô hơn là yêu. Nhưng trên phim bạn lại thấy MTK yêu ĐT ngay từ cái nhìn đầu tiên, đúng đó là cảm giác anh yêu cô chứ không phải là sự hứng thú. Bạn sẽ cảm nhận được tình yêu của MTK rất sâu sắc qua ánh mắt, cử chỉ của anh với ĐT, hay từ lúc anh bắt đầu kế hoạch với cô trong quán café nơi họ gặp nhau lần đầu tiên chỗ nào cũng để đầy hoa Phong Tín Tử:

+ Phong tín tử màu hồng đào: là sự nhiệt tình.

+ Phong tín tử xanh dương: là vì yêu mà sẩu muộn

+ Phong tín tử màu trắng: tình yêu không dám thổ lộ

+ Phong tín tử màu tím: là “xin lỗi”

thien-son-mo-tuyet-2

Bạn sẽ nhìn thấy nhiều cảm xúc của MTK qua diễn xuất của LKU. Có khi thấy anh vui vẻ chơi điện tử cùng cô, rồi khi thua lại giận dỗi quăng cái điều khiển đi rất trẻ con. Có khi anh cười thật vui vẻ, vẻ mặt anh hạnh phúc khi đạp xe chở TĐ trên bờ biển, khi anh đi chợ cùng cô, khi nấu cơm cho cô ăn, hay khi ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh nhìn cô nằm ngủ yên bình trong vòng tay anh. Cũng có thể vỡ òa nước mắt lăn dài khi cảm thấy đau đớn, bất lực khi nhìn thấy cô ra đi, khi nhìn thấy cô trốn tránh anh, khi anh phải từ bỏ cô, để cô rời xa anh, và cả cảnh anh khóc nghẹn ngào khi mẹ anh sắp mất, hay cảnh anh ngồi trong phòng 1 mình khi mẹ anh mất, anh bật khóc và cứ thế ngồi đờ đẫn. Hay là vẻ không thể tin được khi anh biết được sự thật tất cả những bất hạnh mà gd anh gặp phải, anh gặp phải đều do 1 tay MVP, đều vì người phụ nữ này chỉ muốn có được anh.

Khi coi phim, những cảnh TĐ khóc lóc tôi chẳng thấy buồn theo cô. Nhưng với những cảnh nội tâm của MTK, hay chỉ đơn giản khi nhìn ánh mắt anh nhìn TĐ đầy vẻ bi thương, buồn bã, bất đắc dĩ tự dưng nước mắt tôi lại chảy dài. Nhất là khi nhìn anh khóc nghẹn ngào tôi cũng khóc như thế. Tôi coi và cảm thấy được nỗi đau trong lòng của MTK.

 

Bình luận về bài viết này